Skip to content
May 30, 2014 / hoanguyendinh

[Edit] Thịnh Thế Khói Lửa – 98&99

Chương 98: Chín đứa con của rồng

A Thất đột nhiên chạy tới bảo rằng họ là hàng xóm thì cũng nên thường xuyên tới lui thăm hỏi. Hỉ Ca không thể mặt dày tống hắn ra khỏi nhà. Hơn nữa, hắn trừ bỏ có tật xấu khoái nói năng nhăn nhít chọc ghẹo cô, còn thì những mặt khác đều bình thường (?!). Kệ đi, dù sao cũng đã là hàng xóm, hữu hảo ở chung vậy.

Nhìn Sở Tiếu Ca thân thiết trò chuyện cùng A Thất ngoài phòng khách, Hỉ Ca thật sự nghi ngờ họ mới là hai anh em do cùng một mẹ sinh ra. Nếu không thì vì sao Sở Tiếu Ca lại kém hơn cô nhiều như vậy a, không hề có chút phòng bị, không quản đối phương có lai lịch gì, cứ như vậy đi lên tay bắt mặt mừng với người ta.

“Hỉ Hỉ, ngươi nói, rốt cuộc ngươi làm sao lại nhận thức hắn? Như thế nào gặp hắn?” – Tiểu Cửu lôi kéo Hỉ Ca chạy lên lầu, chui vào phòng ngủ, vặn hỏi.

“Hình như hắn biết ông nội của ta. Ta gặp hắn 2 lần ở nhà ông nội.” – Hỉ Ca tưởng tượng không ra A Thất có chỗ nào nguy hiểm, còn Tiểu Cửu thì một câu cũng không chịu nói rõ.

“… ngươi đúng là… haiz!” – Tiểu Cửu thở dài. Không biết Hỉ Ca đây là gặp vận may hay là gặp vận rủi. Cô vừa nhận được tin tức liền cấp tốc chạy đến, ai biết người kia còn hỏa tốc hơn, trực tiếp dời đến cách vách ở luôn.

A Thất thích Hỉ Ca? Ý tưởng này xoay chuyển trong đầu Tiểu Cửu, khiến cô thiếu chút nữa đã ngửa đầu cười to. Như thế nào có thể!!! A Thất, cái loại nam nhân này cũng biết yêu đương sao?!

“Này, hắn không phải là con riêng của papa ngươi đó chứ?” – Tiểu Cửu nghĩ muốn bể đầu cũng không đoán ra sự tình.

Hỉ Ca trợn mắt nhìn Tiểu Cửu: – “Đảm bảo không phải. Papa của ta vẫn còn sống hoàn hảo, này chứng minh bên ngoài ông không có nhân tình.”

Sở mụ mụ ở phương diện này cực kỳ mẫn cảm. Lão cha cô nếu có gió thổi cỏ lay, chỉ sợ lão cha còn chưa biết mình có mệnh hoa đào thì cánh hoa đào kia đã bị lão mẹ tiễn lên đường; hoặc là lão cha vừa có ý định trồng hoa thì lão mẹ cũng sẽ nhổ tận gốc rễ trước khi cái mầm cây nó nhú chồi; tình trạng tệ nhất là lão cha có con riêng ở bên ngoài, chỉ sợ đứa nhỏ chưa kịp ra đời thì ông đã bị Sở gia quần ẩu cho tan xương nát thịt rồi. Chuyện này, chỉ có thể trách Sở lão cha năm xưa quá bay bướm, làm cho Sở mụ mụ mỗi lần nhớ lại đều hận không thể chặt đứt đôi chân của chồng.

“Haiz… đi từng bước tính từng bước vậy. Tạm thời ta ở lại nhà của ngươi.” – Tiểu Cửu không khách khí nói, nghiễm nhiên xem đây như nhà của mình.

Hỉ Ca đã tạo thành thói quen. Sở gia vốn không có nhiều thành viên nhưng khách khứa họ hàng thì rất đông, thỉnh thoảng 7-8 người kéo tới ở nhờ là chuyện bình thường. Mấu chốt là, Tiểu Cửu biết nấu cơm! Tuy hương vị không ngon lắm, vẫn đỡ hơn không có cơm ăn!

“Ủa, Hỉ Hỉ, ngươi cũng chơi Thịnh Thế à?” – Tiểu Cửu nằm lăn lộn trên giường, vô tình nhìn thấy mũ giáp. Mặc dù cái mũ này đẹp hơn loại mũ của công ty Thịnh Thế bán ra nhưng mặt trên của nó quả thật có gắn logo của trò chơi.

“Ừ, là em trai tặng.” – Hỉ Ca ngược lại có điểm kinh ngạc, không ngờ loại người như Tiểu Cửu cũng biết đến trò chơi này. Hỉ Ca nhìn được giá trị kinh doanh của trò Thịnh Thế, cũng biết trong đó có rất nhiều tập đoàn lớn đổ tiền vào đầu tư, nếu không làm sao có thể khiến mấy tên công tử nhà giàu chịu khó bỏ thời gian ra chơi chứ. Bất quá, Tiểu Cửu không lẽ cũng có thời gian để chơi sao?

“Ngươi cấp bậc rất cao à?”

“Không tính là cao. Làm sao, ngươi cũng chơi?”

“Lúc trước nghe đồn trò này rất vui nhưng ta không có thời gian. Vừa hay, ta mới lui ra mặt sau, bây giờ chỉ giữ chức hướng dẫn viên, cho nên hiện tại ta đang rảnh, chắc sẽ chơi thử xem sao.”

Nghe Tiểu Cửu nói, Hỉ Ca thở ra một hơi. Lúc trước, Tiểu Cửu làm nghề gì, Hỉ Ca không hề hỏi tới. Nhưng Hỉ Ca thường xuyên nhìn thấy Tiểu Cửu bị thương nặng, còn bị người ta đuổi giết, không cần đoán cũng biết Tiểu Cửu làm nghề bán mạng. Trước kia không chơi, không hẳn vì không có thời gian, mà là không dám chơi đi.

Khi Hỉ Ca cùng Tiểu Cửu tám chuyện xong, đi xuống lầu kiếm chút gì ăn, không ngờ thấy phòng khách vắng hoe, một bóng người cũng không có. Chưa đợi Hỉ Ca chạy đi tìm người, phòng luyện công bên kia đã vang lên những tiếng đánh đấm. Hỉ Ca và Tiểu Cửu liếc mắt nhìn nhau một cái rồi cả hai cùng chạy vội đến phòng luyện công. Sau đó họ nhìn thấy A Thất, toàn thân hoàn hảo đang đứng ở một bên, trong khi Sở Tiếu Ca thì đang co người rên rỉ trên mặt đất.

Đây là tình huống gì chứ?

“Chúng ta chỉ là luận bàn.” – A Thất nhún vai.

“Dũng sĩ a~” – Tiểu Cửu nhìn Sở Tiếu Ca, ánh mắt thập phần bội phục sự đảm lượng của hắn. Gọi là gì nhỉ, nghé non không sợ lão hổ.

“Em bị lừa a~~~” – Sở Tiếu Ca nước mắt lưng tròng, giơ bàn tay lên cao, chỗ đốt ngón tay hiện giờ giống như đã lõm xuống. Không biết cậu đã dồn bao nhiêu khí lực cho cú đấm đó.

Vừa rồi, Sở Tiếu Ca ngồi nói chuyện phiếm với A Thất, khoe khoang mình có võ, không nghĩ tới A Thất nói hắn cũng biết chút chút. Sở Tiếu Ca không có ý tốt, kéo A Thất đi vào võ đường bắt buộc đấu một trận gọi là luận bàn. Kết quả, Sở Tiếu Ca đấm lên người A Thất, cái bị thịt A Thất không đau, ngược lại Sở Tiếu Ca đau đến lăn lộn.

Hỉ Ca liếc mắt xem thường, phất phất tay: – “Hai người cứ tiếp tục.” rồi quay lưng đi ra.

Thời điểm A Thất rời khỏi cửa, sắc trời đã tối sầm. Hắn ở đây ăn chực luôn 2 bữa cơm, vậy mà không biết ngượng, bảo rằng sẽ thường xuyên ghé qua nữa.

Hỉ Ca tắm rửa xong, leo lên giường, theo thói quen cầm lấy mũ giáp, đột nhiên nhìn thấy màn hình di động sáng lên, liếc mắt nhìn, là tin nhắn của A Thất, vỏn vẻn chỉ có 2 chữ: Ngủ ngon!

Tên này đúng là nhàm chán, Hỉ Ca bĩu môi nhưng không tự chủ được, môi khẽ cong lên, sau đó cô tiến vào trò chơi.

Lúc này, ở ngôi nhà cách vách, không gian tối đen như mực, ánh trăng theo cửa sổ chiếu vào, thấp thoáng có bóng người ngồi trên ghế sô pha, trên tay người đó là một cây chủy thủ, sáng lập lòe, dưới chân hắn, nằm ngay đơ trên lớp thảm Ba Tư là một hắc y nhân, không rõ sống chết.

“Trở về nói cho lão đại của ngươi biết, mạng Sở Hỉ Ca là của ta. Nếu hắn cảm thấy hắn có cái thực lực kia, hoan nghênh tùy thời tới tìm ta.”

“Vâng. Đa tạ Thất thiếu gia.” – hắc y nhân vừa nghe xong, thiếu chút nữa đã vui mừng nhảy lên ôm đùi A Thất mà cảm tạ. Cho dù hắn là sát thủ, cũng không đại biểu hắn không sợ chết nha. Chẳng qua, hắn chưa từng nghĩ đến, một mạng người nho nhỏ trên huyền thưởng lại kéo tới vị ôn thần này.

“Hoa Đán… ngươi không nên bức ta!” – A Thất nhắm nghiền 2 mắt, lẩm nhẩm một câu.

Hỉ Ca tiến vào trò chơi, không thấy Thất Tử đâu cả. Thời gian trong trò chơi hiện tại là chính ngọ. Cô đứng giữa một đám quái vật, nhìn thái dương chói sáng trên đầu, không có tâm tình gì mà đánh với đấm. Hỉ Ca tìm một chỗ không có quái, sau đó tìm một tảng đá kê lưng, nằm xuống ngửa mặt lên trời… ngắm mây bay.

Ngay lúc mắt Hỉ Ca muốn híp lại vì buồn ngủ, cách đó không xa đột nhiên vang lên một tiếng động. Hình như có người đang đến gần. Hỉ Ca mở mắt, quay đầu qua nhìn.

Có 3 người đang tiến đến, một kiếm khách, một thuật sĩ và một dược sư. Đây là đội hình tiêu chuẩn để xoát quái. Cấp bậc của 3 người cũng rất hoàn hảo. Kiếm khách 37 cấp. Hai người còn lại 38 cấp. Trên người họ có đeo huy chương công hội nhưng Hỉ Ca nhận không ra đó là công hội nào. Sự thật thì đến giờ Hỉ Ca chỉ nhận biết mỗi huy chương của Đoạn Lang Minh mà thôi.

3 người không nhìn thấy Hỉ Ca, lý do là vì góc đứng bị khuất. Bọn họ không tiếp tục đi tới, ngược lại, xoay vòng tại chỗ, kiếm khách bắt đầu dẫn quái.

Quái ở Loạn Thạch Sơn này đều là 40 cấp. Ba người kia đối phó hơi vất vả. Hỉ Ca nhìn nhìn, ừm, hiệu xuất xem như không tồi, nhưng tốc độ thăng cấp như vậy là quá chậm, hẳn phải mất một ngày mới lên được một cấp.

Quan sát một chốc, cũng không thấy hứng thú, Hỉ Ca lại nằm xuống, chuẩn bị tiến vào giấc ngủ. Đột nhiên cô nghe “oanh” một tiếng. Đây là âm thanh của hỏa bạo thuật. Kế tiếp là tiếng chửi rủa. Có đánh nhau? Hỉ Ca dụi mắt, ló đầu lên. Ồ, không phải người đánh mà là… biến dị hắc thạch vương?

Nhìn con quái cao hơn 5 thước, toàn thân màu đen, Hỉ Ca nhịn không được muốn huýt sáo. Con quái này trông giống Transformers như đúc. 40 cấp biến dị boss, lực phòng ngự nhất định rất khủng, huyết lượng nhất định rất dày. Ba người kia sao lại may mắn như vậy chứ, Hỉ Ca cùng Thất Tử ở nơi này xoát quái xoát đến mỗi viên đá đều đã đạp qua, vậy mà ngay cả biến dị thạch còn chưa thấy nữa là biến dị boss. Vậy mà 3 người này mới xoát quái chưa tới nửa giờ liền có thể xoát ra biến dị boss?! Chỉ có thể kết luận, trong trò chơi này, nhân phẩm rất quan trọng nha~

Hỉ Ca quan sát tình huống xa xa. Hiện trường vừa nhiều thêm 3 người lạ, hẳn là những người có ý đồ muốn cướp quái.

Công kích của biến dị boss dường như không cao lắm, bởi vì kiếm khách vừa có thể khống chế boss vừa có thể đối phó với tên đánh lén. Hỉ Ca chính là ngồi một bên xem kịch vui, hoàn toàn không có tâm tình đi lên hỗ trợ. Cái loại chuyện “giữa đường gặp chuyện bất bình chẳng tha” đã không thuộc về niên đại này nữa rồi, chẳng còn ai muốn ra vẻ đại hiệp đâu, Hỉ Ca càng không.

Ba người đầu tiên xem ra cũng không phải dân tay mơ. Ba chọi ba, còn thêm một con boss, vậy mà họ vẫn chiếm thế thượng phong. Đặc biệt là cái bạn nữ thuật sĩ kia. Ta nói, dạo này nữ nhân còn bạo lực hơn nam nhân nha. Bọn họ giết chết kiếm khách của phe địch, 2 tên còn lại quay đầu bỏ chạy, kết quả, bạn nữ thuật sĩ vẫn không tha, còn muốn đuổi theo.

“Bệ Ngạn, quay lại.” – bạn kiếm khách gọi một tiếng, nữ thuật sĩ tên gọi Bệ Ngạn liền quay đầu trở về.

Tên hay thật! Là đứa con thứ bảy của rồng.** Truyền thuyết rồng sinh 9 con có đến 2 cách gọi tên. Truyện này đi theo thuyết số 1, trong đó, 9 đứa con của rồng có tên theo thứ tự là: Tỳ Hưu, Nhai Xế, Trào Phong, Bồ Lao, Toan Nghê, Bí Hí, Bệ Ngạn, Phụ Hí và Si Vẫn.**

“Bí Hí, tại sao không cho em đuổi theo. Hai người kia chẳng còn tí máu nào.”

Kiếm khách không nói gì, chỉ nhìn lướt qua vị trí Hỉ Ca đang ngồi núp, sau đó xoay người tiếp tục đối phó boss. Bệ Ngạn than thở hai câu rồi thôi, sau đó chuyên tâm hỗ trợ. Vốn Hỉ Ca không chú ý nhiều đến 3 người này nhưng nghe mẫu nói chuyện kia, cô đột nhiên nhớ tới một sự kiện.

Thời kỳ beta, cô có biết một gia tộc nhỏ gọi là Long Cung. Lý do Hỉ Ca biết tới cái gia tộc nhỏ này, một là vì 9 thành viên trong gia tộc có tên rất kỳ lạ, còn hai là vì lão đại của họ – Tỳ Hưu – đã từng đuổi giết cô. Nguyên nhân vì sao lại đuổi giết cô, Hỉ Ca đã quên. Hình như cô vô tình giết ai đó và hắn thì tìm tới trả thù. Tỳ Hưu là một kiếm khách phi thường lợi hại. Hồi xưa, nếu không phải nhờ Minh Độ Thiên ra tay, chỉ sợ Hỉ Ca đã chết không thể nghi ngờ. Sau trận chiến đó, Long Cung hoàn toàn biến mất, Hỉ Ca không gặp lại bọn hắn nữa.

Trong lúc Hỉ Ca hồi tưởng lại diện mạo của Tỳ Hưu, biến dị boss bên kia đã bị 3 người tiêu diệt xong. Tảng đá cao 5 thước cứ như vậy ầm ầm ngã xuống, mặc dù không đè chết ai nhưng cảnh tượng vẫn rất khủng bố. Không nghĩ tới, đồ vật trên người boss vừa xuất hiện, bên cạnh Hắc Thạch Vương liền xuất hiện một cái lều trại. Hỉ Ca nhướng mày… Thất Tử đến!

Ba người kia cũng không nghĩ tới sẽ có người lên tuyến ở khu vực này, nhất thời không biết làm sao nên đều bất động. Thất Tử với đỉnh đỉnh hồng danh trên đầu từ trong lều bước ra, nhìn thấy thi thể của boss nằm bên cạnh, vài món trang bị lăn lốc trên mặt đất, liếc mắt nhìn 3 người đang lườm lườm ngó hắn, thong thả gom lều bỏ vào ba lô.

Hỉ Ca ló đầu ra khỏi tảng đá, quơ tay: – “Bên này!”

Thất Tử không có ý định giết người đoạt trang bị, nghĩa là mấy món đồ đó chẳng đáng cho hắn để vào mắt. Bởi vì lấy đạo đức chức nghiệp thích khách của hắn mà nói, chuyện giết người cướp quái là điều thực bình thường!

Thất Tử cùng Hỉ Ca vừa rời đi, Bệ Ngạn tiến lên nhặt trang bị.

“Thông báo cho lão đại, đã tìm thấy người. Gửi tọa độ qua để lão đại còn đuổi kịp.”

“Đã biết. Mà Lục ca, chúng ta tìm 2 người này làm gì?” – Bệ Ngạn khó hiểu hỏi.

“Nữ nhân vừa rồi, nếu giết cô xuống cấp 10 có thể lấy đến một vạn kim.” – Bí Hí rất ít nói chuyện nhưng một khi mở miệng là có thể khiến người ta lạnh run.

“Tàn nhẫn quá đi…”

“Nam nhân kia mặc trên người một bộ yên diệt.” – Dược sư nhận xét.

“Yên diệt? Ám kim trang bị?” – Bệ Ngạn sững sốt, quay đầu nhìn về hướng Thất Tử vừa biến mất – “Là thật hay giả? Thời kỳ này mà có người tìm ra một bộ trang bị ám kim sao? Không lẽ hệ thống có bug?”

“Không. Nhai Xế từng bị hắn giết.”

Nghe lão cửu Si Vẫn tường thuật, Bệ Ngạn nhịn không được hút vào một hơi khí lạnh. Nhai Xế thân thủ thế nào ai lại không biết. Nhai Xế chính là người đứng thứ nhất trên bảng tổng hợp thực lực của Đông Châu Xích Hỏa. Ngay cả Sói Xám Ăn Cừu cũng không phải là đối thủ của Nhai Xế. Vậy mà đánh không lại tên thích khách vừa rồi? Nói giỡn sao?

“Chúng ta muốn giết họ?”

“Bán tọa độ thôi.” – Si Vẫn nói xong, mở ra thông tấn khí, liên lạc với ai đó. Chốc lát sau, một bóng đen xuất hiện sau lưng bọn họ.

Bốn người trao đổi gì đó, rồi bóng đen rất nhanh liền đuổi theo phương hướng Hỉ Ca vừa rời đi. Bởi vì lão đại đã cảnh báo phải dè chừng Thất Tử, cho nên ba người không dám trực tiếp đuổi theo ám toán. Họ cứ như vậy ở lại tại chỗ tiếp tục xoát quái.

Họ hoàn toàn không biết, Hỉ Ca cùng Thất Tử đang đứng trong một mảnh rừng cách đó không xa. Mặc dù không nghe thấy đoạn đối thoại giữa 4 người nhưng Thất Tử nhận ra hắc y thích khách xuất hiện lúc sau.

“Cừu nhân của anh?” – Hỉ Ca đứng dựa vào một thân cây, nhàn rỗi lụm mấy viên đá rồi chơi trò tung hứng.

Vốn 2 người tính đi tìm một địa phương để xoát quái, kết quả lượn một vòng lại trở về chỗ cũ, vừa lúc nhìn thấy hắc y thích khách. Theo ánh mắt của Thất Tử liền có thể đoán ra, tên kia nhất định là đối thủ nặng ký.

“Đúng vậy. Hắn từng cướp trang bị của anh.” – Thất Tử vẻ mặt đáng thương, ủy khuất nói.

Sự thật thì… hắn chưa kể phần sau của câu chuyện. Vì kiện trang bị kia, hắn bám theo người ta suốt mấy ngày, giết người ta cho đến khi bạo ra mới thôi. Trên thực tế, tất cả thích khách đều có thể tiếp nhiệm vụ để lấy đến yên diệt sáo trang. Nhưng Thất Tử… hắn ngoan độc hơn người ta. Hắn chực ở địa điểm giao nhiệm vụ, hễ thích khách nào làm xong, đến trả nhiệm vụ là hắn giết, cướp vật phẩm của người ta rồi đi giao. Duy chỉ có Nhai Xế là hắn thất thủ.

“Nhai Xế chắc chắn là đến tìm anh.”

“À…”

“Có muốn giết 3 người kia không?” – Thất Tử có chút nhịn không được, đây mới là ý đồ thực sự của hắn. Mỗi ngày đều xoát quái, giống trảm yêu trừ ma vậy, thật là nhàm chán. Nếu có thể giết 3 người kia, sau đó lại chơi đùa với Nhai Xế một chút, ngày tháng liền hạnh phúc a~

Hỉ Ca ngẩng đầu, liếc mắt một cái: – “Chờ anh tẩy trắng tên đã rồi nói.”

Chỉ cần Thất Tử tẩy trắng xong, cô mới không quản hắn lại muốn đi giết ai, bởi vì lúc đó cô đã được giải phóng.

“Được rồi, vậy chúng ta đi xa một chút.”

Nhìn cái tên trên đầu Thất Tử từ màu đỏ chuyển sang màu vàng rồi biến thành màu trắng, tảng đá trong lòng Hỉ Ca rốt cuộc rơi xuống. Tẩy xong sát khí, Thất Tử cũng không chịu nỗi cảnh xoát quái ngoài dã ngoại nữa. Hai người nhất trí trở về thành nghỉ dưỡng một phen.

Tự sát trở về thành, Hỉ Ca kinh ngạc phát hiện ở điểm hồi sinh cũng gặp người quen.

“Lão đại, Hỉ Ca, hai người đã trở lại.” – Tư Văn mĩm cười chào đón, hoàn toàn ngó lơ ánh mắt tóe lửa của đám người Khổ Độ gia tộc ở xung quanh.

“Chuyện gì xảy ra?” – Thất Tử nhíu mày.

“Gặp người quen, luận bàn một chút. Đi, lão đại, chúng ta đi tẩy trần.”

Tư Văn kéo Hỉ Ca và Thất Tử bỏ đi, sau lưng có không ít người chửi rủa.

Ngồi ở Cát Tường tửu lâu hơn nửa tiếng, Hỉ Ca mới nhìn thấy Sở Tiếu Ca, Cát Tường và Mặc Phi một thân gió bụi xuất hiện. Sở Tiếu Ca chỉ còn kém một chút là khóe miệng đã căng đến mang tai, phỏng chừng nó thắng trận PK.

Hình thức PK trong trò chơi cơ bản chỉ có một quy củ, người nào rút lui trước, người đó thua. Thành viên của Thứ ở Đông Châu Xích Hỏa không nhiều lắm, đồng dạng, Khổ Độ cũng không thể kéo quá nhiều người qua. Chỉ cần các đại thế lực ở Đông Châu không nhún tay vào, hai phe bọn họ chẳng thể gây ra phong ba bão táp gì ở đây, cùng lắm là PK dã chiến cho đã ghiền vậy thôi. Hiện tại, hai phe chợt nổi danh như cồn ở Đông Châu, đó là vì bọn họ đã nhào vào đánh nhau ngay dưới mũi của Đoạn Lang Minh. Hơn nữa, là đánh ngay cổng tổng đàn công hội của người ta. Đoạn Lang Minh truy nã Hỉ Ca, chẳng khác nào đối đầu với Thứ. Không biết Đoạn Lang Minh vì sao lại đắc tội với Khổ Độ. Dù sao, hôm nay, chỉ cần là người của Đoạn Lang Minh liền không tránh khỏi số kiếp bị giết chết.

Chương 99: Cô Tửu bán thân

Cả Xích Hỏa Thành đều loạn cả lên, người của Đoạn Lang Minh tự lo cho mình còn chưa xong, căn bản không ai để ý đến lệnh truy nã Hỉ Ca nữa. Vì vậy, Hỉ Ca đi dạo lòng vòng trong thành mà không ai chú ý đến cô. Hỉ Ca trở về chuyến này, nguyên nhân chủ yếu là vì cô muốn bán kỹ năng thư. Món đồ này đối với cô vô dụng. Trơ mắt nhìn, người có khả năng mua cũng chỉ có bọn Cát Tường.

Ruột thịt còn sòng phẳng nữa là bạn bè. Ở điểm tính toán này, Hỉ Ca tuyệt đối sẽ không khoan nhượng. Hỉ Ca đem kỹ năng thư đặt lên bàn, Mặc Phi thiếu chút nữa trừng đến lòi con mắt.

“Cái này… cái này… là truyền thuyết Bảo hộ giả chi thuẫn sao?”

“Ngươi ra giá đi.” – Hỉ Ca biết Mặc Phi trong người chỉ có 5 kim tệ, cho nên lúc nói câu này, cô đưa mắt nhìn Cát Tường Như Ý.

Mặc Phi có cách tiêu tiền khiến người người phẫn nộ. Lúc trước, hắn vậy mà không biết tiệm tạp hóa của hệ thống có bán bánh mỳ, chỉ một đồng một ổ. Hắn ở sàn đấu giá dám bỏ ra 30 ngân để mua một ổ bánh mì, một lần liền mua 100 ổ. Từ lần đó trở về sau, trên người Mặc Phi không bao giờ có quá 5 kim. Mỗi lần nhớ tới chuyện này, Mặc Phi luôn nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa Thôn Nguyên Bảo, đúng là một tên cáo già, y như Cát Tường.

“Đồ tốt.” – Cát Tường và Tư Văn đồng thời mở miệng.

Ngay cả Thất Tử là người vốn không mấy hứng thú với đồ vật này nọ cũng nhịn không được đưa mắt qua nhìn. Phải nói, Mặc Phi đúng là gặp vận hên!

“Chị hai, cái này không phải là thứ bạo ra lúc chị giết Đoạn Lang chứ?” – Sở Tiếu Ca đọc thông tin của kỹ năng thư, rốt cuộc hiểu được, vì cái gì Đoạn Lang lại điên cuồng muốn mạng của Hỉ Ca. Đổi lại là cậu, nếu bị bạo thứ đồ tốt như này, phỏng chừng cậu đã tức giận đến tự sát.

“Ngươi muốn đổi cái gì?” – Cát Tường biết rõ giá trị của kỹ năng thư, cũng biết Hỉ Ca không cần tiền. Chính là hiện giờ trong tay hắn không có vật gì có giá trị ngang ngửa với nó.

“Chờ ta nghĩ ra sẽ nói cho ngươi.”

“Được.” – Cát Tưởng không khách khí.

“Bất quá, cũng nên định trước giá cả chứ nhỉ?!” – Hỉ Ca chống cằm, nháy mắt nhìn Cát Tường.

“Kiến quốc lệnh, thế nào?” – Cát Tường cười mị mị trả lời – “Tương lai, ta sẽ dựa vào giá cả của kiến quốc lệnh để trao đổi. Hoặc là ta có thể dùng một cái kiến quốc lệnh để trao đổi.”

Quả nhiên là đại gia, mở miệng liền nói tới kiến quốc lệnh. Nếu quả thật kiến quốc lệnh dễ tìm như vậy, thời kỳ beta cũng không phải chỉ một mình cô đi kiến quốc a! Tính ra, kiến quốc lệnh cao giá hơn kỹ năng thư rất nhiều. Cát Tường rốt cuộc là muốn làm gì đây? Hỉ Ca còn đang sững sờ. Thất Tử đã đem kỹ năng thư quăng vào tay Mặc Phi, phán chắc nịch.

“Thành giao.”

“Này, em còn chưa đồng ý đâu.”

“Em không chịu?”

“Hả… không phải.” – có tiền trước mắt mà không lấy chính là người ngu. Cho dù Hỉ Ca không cần tiền, nhưng không có nghĩa cô không thích có nhiều tiền nha. Tương lai, đòi Cát Tường đánh cho mình một cái kiến quốc lệnh sao? Hỉ Ca nghĩ nghĩ, cảm thấy chuyện trở thành nữ vương một lần nữa cũng không phải chuyện xấu.

Bất quá, đây là chuyện rất xa về sau~~~

“Hỉ Ca, chúng ta về Nam Uyên đại lục, ngươi có về cùng không?” – lấy xong đồ vật, Mặc Phi ngây ngô cười hỏi.

“Nhanh như vậy đã muốn về? Boss vực sâu đã đánh xong rồi sao?” – Hỉ Ca kinh ngạc. Theo lý thuyết thì hoạt động đánh boss này còn 2 ngày nữa mới chấm dứt.

“Không có. Nhưng chúng ta ở đây chẳng ích lợi gì. Minh Độ Thiên có Sói Xám Ăn Cừu giúp đỡ, còn bị Đoạn Lang Minh dòm ngó một bên, muốn cướp quái cũng khó. Chúng ta thương lượng rồi, quyết định đi về trước.”

Mặc dù nghe Cát Tường nói như vậy, nhưng Hỉ Ca mới không tin bọn họ buông tha cho nhiệm vụ đoàn đội boss này, vật phẩm bạo ra từ boss toàn là đồ quý hiếm. Người bản địa không thể đánh boss bản địa, nhưng Thứ không phải chỉ có thành viên ở Nam Uyên đại lục. Đám boss ở Nam Uyên chắc chắn nằm trong tay họ rồi, dù sao Khổ Độ vắng mặt, còn ai dám tranh với họ nữa. Long Tộc sao? Ngay cả Hỉ Ca còn không đem đám Long Tộc để vào mắt nữa là bọn Cát Tường.

Kỳ thật, Hỉ Ca vẫn đắn đo không biết có nên trở về Nam Uyên hay không. Ngốc một chỗ hoài cũng chán. Suy nghĩ một lát, Hỉ Ca liền buông tha: – “Mọi người về trước đi. Ta muốn đi Tây Vực Sa Hải một chuyến.”

Mấy hôm trước, Cuồng Vũ gửi tin nhắn cho Hỉ Ca, báo rằng đội ngũ của họ đã chạy đến Tây Vực, quyết định tổ đoàn huyết tẩy sa mạc di tích, hỏi Hỉ Ca có muốn tham gia hay không.

Sau hoạt động đoàn đội boss, hệ thống sẽ tiến hành đổi mới lần thứ 2. Lúc này hệ thống sẽ có những bản đồ giới hạn ngoạn gia cấp 40 trở lên mới có thể mở ra. Một trong số đó là bản đồ sa mạc di tích ở Tây Vực. Bên trong bản đồ này có rất nhiều thứ tốt, quái cũng là loại quý hiếm. Quái quý hiếm chính là loại sau khi bị giết sẽ không sinh ra con mới. Loại quái này rất khó đánh nhưng đồ vật bạo ra có thể khiến cho người ta chảy nước miếng. Tiến vào bản đồ sa mạc mỗi lần chỉ có thể đi 10 người. Vật phẩm phân chia trong tổ đội dựa vào công sức của mỗi người khi chiến đấu. Chỉ cần đội ngũ đủ mạnh mẽ, thu hoạch tuyệt đối là hậu hĩnh.

Cát Tường nghe Hỉ Ca nói như vậy, theo bản năng quay đầu nhìn Thất Tử, phát hiện lão đại không tỏ vẻ gì, mới nhún vai miễn ý kiến. Di tích bản đồ nơi nào chẳng có, không riêng gì Tây Vực. Vốn hắn muốn lôi Hỉ Ca vào đội ngũ đi khai hoang di tích biển sâu ở Nam Uyên. Đáng tiếc, Hỉ Ca đã có mối. Haiz… còn tưởng kế tiếp có thể nhìn thấy vẻ mặt “có vợ” của lão đại a. Cát Tường và Tư Văn nhìn nhau, sau đó thở dài. Sở Tiếu Ca không hiểu vì sao hai người lại có biểu tình như vậy, nhưng vì hùa theo đại bộ phận, cậu cũng thở dài.

Tốc độ của bọn Cát Tường phải nói là rất nhanh, trước sau chưa tới 2 giờ, toàn bộ thành viên của Thứ đã truyền tống về Nam Uyên đại lục. Đến lúc rời đi, biểu tình của Thất Tử vẫn bình thường. Chẳng qua, Hỉ Ca cảm thấy nụ cười của hắn rất là quỷ dị, khiến người ta lạnh run.

Tin tức Thứ rời khỏi Xích Hỏa Thành rất nhanh liền truyền ra ngoài. Đoạn Lang nghe xong thiếu chút nữa hộc máu. Hắn ngay cả cơ hội báo thù cũng không có!! Không phải hắn chưa nghĩ tới chuyện đuổi tới Nam Uyên, nhưng đó là căn cứ địa của người ta a. Hắn đã đắc tội với Minh Độ Thiên, nay lại đắc tội với Thứ, nếu đi Nam Uyên đại lục, không phải là tìm chết sao. Đến cuối cùng, Đoạn Lang vẫn không nghĩ ra rốt cuộc hắn đã làm gì khiến cho cả 2 thế lực đều nhắm vào mình. Hắn chỉ biết Hỉ Ca quen Niếp Lãng, lại không biết mối quan hệ giữa Hỉ Ca và Thứ, càng không biết tình bằng hữu giữa Niếp Lãng và Minh Độ Thiên. Cho nên, cứ như vậy, Đoạn Lang bất tri bất giác trở thành kẻ thù của hai thế lực lớn của Nam Uyên đại lục.

Sau khi bọn Cát Tường rời đi, Hỉ Ca không bước chân ra khỏi thành. Cô vẫn còn là tội phạm bị truy nã, không lý lại chui đầu ra cho người ta nã pháo nha. Thế là, trong mấy ngày đó, ở Xích Hỏa Thành mỗi ngày đều diễn ra một màn kịch quái đản: một nữ thuật sĩ sáng sớm liền từ trong khách điếm chạy đến sàn đấu giá, phía sau là nguyên một đoàn người theo đuôi. Ban đầu, những người kia còn lấm la lấm lét ẩn núp này nọ, về sau liền quang minh chính đại đi theo thành đoàn luôn.

Đợi cho Hỉ Ca từ sàn đấu giá đi đến tiệm thợ rèn, phía sau vẫn là một cái đuôi dài. Những người này không nghĩ tới chuyện giết người ở trong thành, nhưng bởi vì giá tiền treo thưởng rất cao, cho nên ai cũng nổi lòng tham. Có điều hiện giờ Hỉ Ca đã tẩy trắng tên, nếu giết cô ở trong thành, chẳng những không bạo ra thứ gì, còn sẽ bị thủ vệ tróc nã. NPC thủ vệ không phải là du đãng bình thường, cấp bậc của họ hiện giờ là “vẫy một cái giây sát nguyên đám siêu cấp đại boss”. Thế nên, mê tiền thì mê tiền, không một ai dám ra tay thử.

Hỉ Ca cứ tảng lờ, xem như không nhìn thấy mấy người đi ở phía sau. Rãnh rỗi, cô liền đi mua sắm, chạy tới sàn đấu giá ngồi đồng canh me, ngẫu nhiên còn mua được những tài liệu quý với giá rẻ mạt. Cho dù chính cô không dùng tới cũng có thể bán sang tay để kiếm tiền nha. Phần lớn thời gian, cô trốn trong phòng rèn đúc để luyện độ thuần thục kỹ năng. Tốn gần một vạn kim tệ để mua quặng thạch khan hiếm nhưng thành phẩm làm ra, nếu đem bán, có thể sinh lời gấp mấy chục lần.

Lúc rời đi, Sở Tiếu Ca đã thu gom toàn bộ vũ khí trong ba lô của Hỉ Ca, sau đó dựa theo lời dặn dò của cô, đem đến cửa hàng vũ khí, trưng hàng, định giá. Giờ thì Hỉ Ca chỉ cần ngồi đợi tiền chảy vào túi. Hỉ Ca cũng nghĩ tới chuyện mở thêm một cửa hàng vũ khí ở đại lục khác, nhưng cô có một mình, nếu mở nhiều cửa hàng, chỉ sợ cung không đủ cầu. Thôi thì làm ăn nhỏ, kiếm chút tiền tàm tạm sống qua ngày vậy.

Hỉ Ca lang thang trong thành hết ba ngày, Cô Tửu rốt cuộc xuất quan. Bề ngoài hắn vẫn bình thường, chỉ không biết đầu óc bị chạm mạch chỗ nào đó, vừa xuất hiện liền ném cho Hỉ Ca nguyên một đống dược phẩm, lèn đầy cái ba lô của cô.

“Đây là hối lộ sao?”

“Về sau ta đi theo ngươi.”

Nghe qua thì thấy hắn nói chuyện rất sảng khoái, nhưng Hỉ Ca cảm thấy hắn có chỗ nào đó không đúng lắm.

“Ngươi làm sao vậy?”

“Ta cảm thấy… cuộc sống chẳng còn ý nghĩa gì nữa.” – Cô Tửu ngồi trên mặt đất vẽ vòng tròn.

“Cho nên?”

“Ngươi thu lưu ta đi… một tháng tùy tiện cấp mấy ngàn tệ cũng được. Ta trở thành chuyên chế dược sư cho ngươi.” – Cô Tửu đáng thương nhìn Hỉ Ca thăm dò ý tứ.

6 Comments

Leave a Comment
  1. Thủy Phong Sương / May 30 2014 4:23 pm

    nghe câu chán đời của Cô Tửu mà buồn cười quá :D

  2. Tieulam / May 30 2014 8:04 pm

    Ko biet bao h hai nguoi moi tien trien hon nhi,va bao h Hi Ca ms tro lai oai phong lung lay ta
    .
    Thanks nang

  3. bongbong / Jun 1 2014 12:35 pm

    Thanks ss! ^^

  4. Kỷ Dương / Jun 9 2014 9:16 am

    Tình hình là sau 1 ngày 1 đem ngốn hết 99 chương thì mình có vài góp ý.
    Ttrong game mình thấy là bạn nên để nguyên từ Hán nghe hay hơn, chã hạn như tên boss: Trăm Luyện Xà Vương > Bách Luyện Xà Vương.
    Vs cả 1 số thuật ngữ: thời gian làm lạnh > thời gian đóng băng, bạo đánh > bạo kích.

    Và cuối cùng là cám ơn bạn rất nhiều vì đã edit, truyện hay lắm ạ. Mong rằng bạn k drop, drop thì tiếc lắm T^T

    • hoanguyendinh / Jun 9 2014 9:42 am

      Tình hình là trong bản convert có nhiều chỗ dịch cả phần chữ Hán thành chữ Việt, mà mình thì dốt tiếng Hán nên nhiều lúc ko biết chuyển từ Việt sang Hán thế nào T_T Giống như cái ví dụ của bạn í, bản convert nó để là “Trăm Luyện Xà Vương”, mình ko biết chữ Trăm bên tiếng Hán là Bách đâu bạn ơi :( Còn cái từ bạo đánh là nó nằm trong bản convert luôn, mình ko chơi game, ko biết bình thường game thủ gọi là gì đâu, biết tiếng Anh gọi là critical hit thôi hà :(

  5. Min Lưu / Dec 20 2016 9:24 pm

    cô tửu thiệt là dễ thương quá nha =)))))))

Leave a comment